Trong cuộc sống nầy, bạn có gì để tự hào ư? Bạn tự hào về tiền bạc phải không? Chao ơi, lầm rồi! Nó đâu phải là của bạn mà bạn tự hào. Nó là của nước cuốn trôi; của lửa đốt cháy; của đất vùi dập; của giặc cướp mất; của vua quan tịch thu; của chồng con hay vợ con phá tán,… hay nói rõ và chính xác hơn, nó không phải là của bạn, nó là của vô thường, luân lưu, biến diệt kia mà!
Bạn tự hào về sắc đẹp chăng? Chao ơi, lầm rồi! Nó đâu phải là của bạn. Nó là sự luân chuyển của trời đất kia mà! Mọi sắc đẹp và sức khỏe của bạn đều bị quỷ vô thường nuốt chửng, điều ấy bạn có nhận ra không!
Bạn tự hào về quyền lực ư? Chao ơi, lầm rồi! Làm gì có quyền lực thật để cho bạn tự hào nhỉ! Có nhiều lần trong đời, bạn phải gục đầu, van xin những cục phân trong ruột già của bạn và những nước tiểu nơi bọng đái của bạn tha thứ những lầm lỗi cho bạn kia mà!
Vì vậy, quyền lực tối cao của cuộc sống, không phải thuộc về bạn, mà chúng thuộc về vô thường, già, bệnh và chết.
Bạn đang thở, đang bưng chén cơm để ăn, đang bưng tách nước để uống, đang tập thể dục, thể thao mỗi ngày,… có nghĩa là bạn đang năn nỉ bệnh hoạn và sự chết tha thứ cho bạn phải không? Nếu vậy, thì bạn có gì để tự hào! Và nếu không phải vậy, thì bạn thử đừng thở vài phút thử xem!
Chính những tự hào không có gì để đáng tự hào ấy của bạn, làm cho đời sống của bạn trở nên nghèo cùng, tăm tối và khổ lụy.
Vậy, bạn hãy vẫy tay chào những cái tự hào không đáng tự hào ấy đi. Trước khi vẫy tay chào, bạn hãy gọi tên nó và nói: “Nầy, tự hào! Ta biết mặt mũi mày rồi, mày là những hạt giống hèn hạ và khờ khạo nhất ở trong tâm ta, được ý thức ngụy trang bằng những niềm kiêu hãnh, nên ta càng kiêu hãnh, ta lại càng bị cuộc sống khinh miệt. Vậy, ta xin vĩnh biệt mày!”.
Tác giả: Thích Thái Hòa