Cuộc đời là những vai diễn, ta – những con người sống trên đời đôi khi phải thực hiện những vai diễn khác nhau. Trong mỗi vai diễn, ta đang đóng kịch hay đã hóa thân thành nhân vật? Và trong mỗi nhân vật đó, ta đã khắc khoải tâm hồn để nhận ra khi là chính mình nhân vật đó chân thật, sống động và đi vào lòng người nhất.
Thủơ thiếu thời, với tất cả tâm lòng trong sáng, ta chính là ta, không lắng lo, không vương vấn, không phải tính toán suy nghĩ thiệt hơn. Ước gì ta sẽ làm bằng được, không so đo, không tính toán, không sợ hãi nao lòng, vấp ngã ta lại đứng dậy, khi buồn đau ta khóc, khi vui ta cười, và lúc đó ta làm được rất nhiều việc, học đi, học đứng, học ngôn ngữ người đời, học yêu, học thương mến… những bài học mà sau này để học được con người đã phải lao đao vật vã cả kiếp người – Phải chăng tuổi thơ ta chính là ta.
Thế rồi thời gian trôi cuốn đi sự hồn nhiên trong sáng, ta dấn chân vào đời bắt đầu đóng những vở kịch cuộc đời. Ta đóng vai là cô, cậu học trò với những gì ta được truyền đạt từ gia đình, thầy cô giáo. Lớn hơn nữa ta là sinh viên, rồi công nhân, kỹ sư công chức… Và có lúc nào đó ta phải mệt nhoài bên những vai diễn mình phải đóng? Có những lúc ta phải khắc khoải những câu hỏi: Ta là ai? Ta từ đâu đến? Ta đến đây để làm gì? Cuộc sống xô bồ, những vai diễn phải đóng làm ta phải mệt nhoài trong kiếp người phù du.
Thời gian bào mòn tuổi xuân, bóng chiều tà xế tuổi già ập đến, ta khắc khoải nhìn lại phận người, lúc đó ta đóng vai là một người già cổ kính nhìn lại những vai diễn và tiếp tục diễn những kịch bản cuối cùng của mình, có lúc nào trong những lúc ta chìm đắm vào bản thân để rồi phải hốt hoảng nhìn những vai diễn cuộc đời. Những gì ta đã xây dựng, những gì ta đã tàn phá, liệu ta có phải hối tiếc, hay ta sẽ tự hào?
Khi đang loay hoay chưa trả lời xong những câu hỏi của chính mình, cái chết ập đến, và trong lúc hấp hối ta nhận ra chính mình, những câu hỏi sắp được trả lời, lúc đó ta cảm thấy những gì vô nghĩa của cuộc đời, cũng như điều gì ý nghĩa của tình yêu. Và lúc đó ta sẽ thấy nhiều người sẽ khóc cũng như sẽ có những người sẽ cười. Những người khóc vì lúc đó ta là chính ta, những người cười vì họ nghĩ rằng ta đang đóng kịch.
Theo Trần Cương