Nếu bạn không vì bản thân mình, ai sẽ vì bạn? Và cũng vậy, nếu bạn chỉ vì bản thân mình, thế thì cuộc sống của bạn có thể có nghĩa gì? Yêu bản thân mình bởi vì nếu bạn không yêu bản thân mình, không ai khác sẽ có thể yêu bạn được.
Bạn không thể yêu một người ghét bản thân mình. Và trên trái đất không may mắn này, gần như mọi người đều ghét bản thân mình, mọi người đều kết án bản thân mình. Làm sao bạn có thể yêu được người cứ kết án bản thân mình? Người đó sẽ không tin vào bạn. Người đó không thể yêu được bản thân mình – làm sao bạn có thể dám yêu? Người đó sẽ nghi ngờ trò chơi nào đó, thủ đoạn nào đó, cuộc chơi nào đó. Người đó sẽ ngờ rằng bạn đang cố lừa người đó nhân danh tình yêu. Người đó sẽ rất thận trọng, tỉnh táo, và nghi ngờ của người đó sẽ đầu độc bản thể bạn. Nếu bạn yêu một người ghét bản thân mình, bạn đang cố gắng phá huỷ quan niệm của người đó về bản thân mình. Và không ai dễ dàng vứt bỏ quan niệm của mình về bản thân mình; đó là căn cước của người đó. Người đó sẽ tranh đấu với bạn, người đó sẽ chứng minh cho bạn rằng người đó là đúng và bạn sai.
Đó là điều đang xảy ra trong mọi quan hệ yêu đương. Nó đang xảy ra giữa mọi chồng và vợ, mọi người yêu và người được yêu, mọi đàn ông và mọi đàn bà. Làm sao bạn có thể phá huỷ được quan niệm của người khác về bản thân người đó? Đó là căn cước của người đó, đó là bản ngã của người đó, đó là cách người đó biết tới bản thân mình. Nếu bạn lấy nó đi, người đó sẽ không biết mình là ai. Điều đó là quá mạo hiểm; người đó không thể vứt bỏ được quan niệm của mình dễ dàng thế. Người đó sẽ chứng minh cho bạn rằng người đó không xứng đáng yêu; người đó chỉ xứng đáng ghét. Và cùng điều đó là trường hợp với bạn. Bạn cũng ghét bản thân mình; bạn không thể cho phép bất kì ai khác yêu bạn được. Bất kì khi nào ai đó tới với năng lượng yêu quanh bạn, bạn co lại, bạn muốn trốn chạy, bạn sợ. Bạn biết hoàn toàn rõ rằng bạn không xứng đáng với tình yêu, bạn biết rằng chỉ trên bề mặt bạn trông tốt thế, đẹp thế; sâu bên dưới bạn xấu. Và nếu bạn cho phép người này yêu bạn, chẳng chóng thì chầy – và nó sẽ chóng chứ không chầy đâu – người đó sẽ đi tới biết bạn là ai trong thực tại.
Bạn sẽ có thể giả vờ được bao lâu với người mà bạn phải sống trong tình yêu? Bạn có thể giả vờ ở bãi chợ, bạn có thể giả vờ ở câu lạc bộ Lions và câu lạc bộ Rotary – mỉm cười, tất cả đều mỉm cười. Bạn có thể diễn kịch hay và vào vai hay. Nhưng nếu bạn sống với người đàn bà hay đàn ông trong hai mươi bốn giờ một ngày, thế thì sẽ mệt mỏi lắm nếu cứ mỉm cười và mỉm cười và mỉm cười mãi. Thế thì mỉm cười làm bạn mệt mỏi bởi vì nó là rởm. Đó chỉ là bài luyện tập của môi, và môi trở nên mệt. Làm sao bạn có thể cứ dịu ngọt mãi được? Cay đắng của bạn sẽ trồi lên bề mặt. Do đó, lúc tuần trăng mật qua đi, mọi thứ cũng qua luôn. Cả hai đã biết thực tại của nhau, cả hai đã biết cái rởm của nhau, cả hai đã biết cái giả dối của nhau.
Người ta sợ trở nên thân thiết. Thân thiết nghĩa là bạn sẽ phải gạt sang bên việc vào vai diễn. Và bạn biết mình là ai chứ: không xứng đáng, toàn bẩn thỉu; đó là điều bạn đã từng được bảo từ chính lúc ban đầu. Bố mẹ của bạn, thầy giáo của bạn, tu sĩ của bạn, chính khách của bạn – tất cả đều đã từng nói với bạn rằng bạn bẩn thỉu, không xứng đáng. Chẳng ai đã từng chấp nhận bạn. Chẳng ai đã cho bạn cảm giác rằng bạn được yêu và được kính trọng, rằng bạn được cần tới – rằng sự tồn tại này sẽ thiếu bạn, rằng không có bạn sự tồn tại này sẽ không thể như cũ, rằng không có bạn sẽ có lỗ hổng. Không có bạn vũ trụ này sẽ mất đi tính thơ ca nào đó, cái đẹp nào đó: bài ca sẽ bị thiếu, một nốt sẽ bị thiếu, sẽ có lỗ hổng – không ai đã bảo bạn điều đó.
Phá huỷ cái bất tín đã từng được tạo ra trong bạn về bản thân bạn, phá huỷ đi tất cả những kết án đã từng bị áp đặt lên bạn, lấy nó đi khỏi bạn và cho bạn cảm giác rằng bạn được yêu và được kính trọng, được sự tồn tại yêu mến. Thượng đế đã tạo ra bạn bởi vì ngài yêu bạn bởi thế không có một lý do nào khác: Yêu bản thân mình.
Theo Osho