
Đức phật dạy-Nếu muốn biết sự thật về sống chết-Hãy tư duy liên tục về điều này.
“Có một định luật duy nhất trong vũ trụ không bao giờ thay đổi –Đó là mọi sự đều chuyển biến vô thường”
Trong mọi phép quán niệm sứ thì quán niệm vô thường là hơn cả.
Tất cả chúng ta đều ít nhiều ray rứt về vấn đề: làm thế nào để tìm thấy sự thanh thản trong lúc sống cũng như khi cái chết xảy đến? Chết là một hình thức của khổ đau, một thứ kinh nghiệm mà tất cả chúng ta đều tìm cách tránh né, thế nhưng sớm hay muộn thì cái chết cũng sẽ đến với mỗi người trong chúng ta.
Dầu sao thì đối diện với sự kiện đáng tiếc đó chúng ta vẫn có thể chọn cho mình một cách đối xử hầu giúp chúng ta đương đầu với sự sợ hãi.
Cách mà chúng ta đang sống sẽ là một trong các nhân tố chính yếu có thể mang lại cho chúng ta sự thanh thản và điềm tĩnh trong giây phút lâm chung.
Nếu biết cố gắng tạo cho cuộc sống của mình một ý nghĩa nào đó, thì đến giây phút hấp hối ta sẽ cảm thấy ít hối tiếc hơn. Xúc cảm phát sinh trong lúc hấp hối tùy thuộc vào cách sống của chính mình khi còn khoẻ mạnh.
Tại sao quá khó để tập chết, tập giải thoát tự do?
Tại sao ta lại sợ chết đến thế? Và hoàn toàn tránh nhìn thẳng vào nó?
Cái vật thây chết mà ta chúa sợ này đang sống với ta, càng chậm trễ đối diện với cái chết ta càng xa lạ với nó, và nỗi ám ảnh sợ hãi, bất an càng ám ảnh ta càng thêm lớn.
Ta càng chạy chốn thì nỗi sợ hãi càng thêm ác liệt
Tại sao ta lại sống trong nỗi kinh sợ cái chết đến thế?-Bởi vì ước muốn bản năng của con người là được sống và tiếp tục sống-Chết là chấm dứt tàn bạo của mọi sự ta xem là quen thuộc.
Có lẽ lý do sâu xa nhất ta sợ chết là vì ta không biết ta là ai -ta tin tưởng vào một cá thể riêng biệt tách rời-Xong xét cho kỹ nó ta thấy cá thể đó bị ràng buộc tùy thuộc vào một tập hợp bất tận gồm đủ thứ, để phát sinh ra nó –tên họ và tiểu sử của ta, bạn và công việc, và khi chết ta bỏ lại sau lưng mình tất cả, nhất là cái thân xác- cái thân xác ta nâng niu và yêu quý biết bao, đã nương tựa vào nó và cố gắng tối đa để làm cho nó sống.
Đôi lúc ta thử nhìn vào tâm ta cũng không khá gì hơn thân xác để làm điểm tựa, sẽ thấy những ý tưởng khởi nên một cách vô lối, không mạch lạc gì cả- bị lôi cuốn theo chiều gió bởi sự huyên náo trong mọi lúc.
Chúng ta là nạn nhân của sự bốc đồng trong tâm ta.
Nếu đây là trạng thái mà ta quen thuộc thì nương tựa vào cái tâm ấy trong lúc chết quả là canh bạc quái gở.
Chết là một huyền bí rộng lớn.
Có 2 điều nói về nó
1- Điều tuyệt đối chắc chắn là ta sẽ chết
2 – Không chắc chắn là khi nào ta sẽ chết hoặc chết bằng cách nào.
Vậy sự đảm bảo duy nhất mà ta có được là giờ chết bất định và ta bám víu lấy nó để làm cái cớ để khỏi trực tiếp với cái chết.
Chúng ta như một đứa trẻ tự bịt mắt mình trong trò chơi trốn bắt.
Phải chăng đó là điều thật bi đát trong lối sống phần đông chúng ta- cho đến khi thần chết giật sập những ảo tưởng và đuổi ta ra khỏi chỗ lấp.
Vậy cái gì sẽ xảy đến cho chúng ta, nếu ta không có một cái mốc nào để ta bám, một cái mốc thực tại sâu xa…???
Thế giới chúng ta đang sống là một bể khổ vô biên không thể nào chịu nổi- Chỉ có con đường duy nhất thoát ra khỏi vòng sống chết bất tận là con đường giải thoát.
Vì sự đau khổ chúng ta hãy sẵn sàng học hỏi và tâm mở ra đón nhận chân lý.